Cứ Tưởng Mình Gìa

Lâu nay cứ tưởng mình già,

Bây giờ mới biết qủa là y chang.

Suốt ngày nói chuyện thuốc thang,

Gặp nhau lại kể cả tràng chuyện xưa.

Ti Vi vỗ giấc ngủ trưa,

Sức khõe lại giảm, mắt mờ, da nhăn.

Đọc chữ phóng đại mấy trăm,

Lại còn đãng trí, tần ngần, hay quên.

Cả ngày mỏi mắt đi tìm,

Hết tìm khoá cửa, lại tìm khóa xe.

Nhiều hôm thăm viếng bạn bè,

Được dăm ba phút nằm phè ngủ ngon.

Tóc bạc chen chúc tóc con,

Không giám nhổ nữa, sợ còn bình vôi.

Kiến thức mới, nuốt chẳng trôi,

Bước ra khỏi cửa trùm người áo len.

Ra đường chẳng ai gọi tên,

Cứ gọi Chú, Bác có phiền hay không?

Khi lên xe buýt dẫu đông,

Dăm người nhường chổ « Mời ông cứ ngồi »

Lại hay nhạy cảm, tủi đời,

Thích được chăm sóc hơn thời ngày xưa.

Thấy tình nhân trẻ vui đùa,

Mà lòng chua xót phận vừa cuối Thu.

Xuốt ngày trung tiện lu bù,

Cơm thì phải nhão, Phở cho thật mềm.

Thích nghe tiếng hỏi, lời khen,

Lúc này thon thả, trẻ hơn dạo nào.

Thức ăn cứ lấy ào ào,

Ăn thì chẳng nổi, mà sao cứ thèm.

Ngủ trưa giấc cứ dài thêm,

Đứng, ngồi, « chuyện ấy » ngày thêm chậm rì.

 

Đánh răng, tìm thuốc loại gì?

Để răng được trắng không thì khó coi.

Cà phê chỉ hớp một hơi,

Đêm về trắng mắt nhìn trời đếm sao.

Gặp người cùng tuổi như nhau,

Thường hay hỏi « Bác thế nào? Khoẻ không? »

Cell phone thì khổ vô ngần,

Lúng ta, lung túng thường không trả lời.

Để chuông reo mãi một hồi,

Mở ra thì đã chậm rồi còn đâu?

Bệnh tật nó đến từ đâu?

Cao mỡ, cao máu lâu lâu…tiểu đường.

Tránh né việc nặng là thường,

Việc nhẹ thì cũng đau xương, mệt nhoài.

Đi chơi càng khổ gấp hai,

Đi đâu cũng ngại đường dài lái xe.

Giữ thân cho khỏi tròn xoe,

Vòng hai sao cứ bè bè phình to.

Thang lầu càng nghĩ càng lo,

Chỉ sợ trượt ngã khổ cho thân này.

Ngủ thì chẳng ngủ được say,

Bốn năm giờ sáng dậy ngay tức thì.

Sinh nhật sinh nhiếc làm gì?

Cái chuyện lẻ tẻ ấy thì nên quên.

Vẫn hay nhìn kiến thường xuyên,

Xem chân dung đã trở nên thế nào?

Buồn tìm đến thử xem sao.

Bao nhiêu triệu chứng ấy bao nhiêu già.

 

Ban Biên Tập Sưu Tầm