Lâu nay cứ tưởng mình già,
Bây giờ mới biết qủa là y chang.
Suốt ngày nói chuyện thuốc thang,
Gặp nhau lại kể cả tràng chuyện xưa.
Ti Vi vỗ giấc ngủ trưa,
Sức khõe lại giảm, mắt mờ, da nhăn.
Đọc chữ phóng đại mấy trăm,
Lại còn đãng trí, tần ngần, hay quên.
Cả ngày mỏi mắt đi tìm,
Hết tìm khoá cửa, lại tìm khóa xe.
Nhiều hôm thăm viếng bạn bè,
Được dăm ba phút nằm phè ngủ ngon.
Tóc bạc chen chúc tóc con,
Không giám nhổ nữa, sợ còn bình vôi.
Kiến thức mới, nuốt chẳng trôi,
Bước ra khỏi cửa trùm người áo len.
Ra đường chẳng ai gọi tên,
Cứ gọi Chú, Bác có phiền hay không?
Khi lên xe buýt dẫu đông,
Dăm người nhường chổ « Mời ông cứ ngồi »
Lại hay nhạy cảm, tủi đời,
Thích được chăm sóc hơn thời ngày xưa.
Thấy tình nhân trẻ vui đùa,
Mà lòng chua xót phận vừa cuối Thu.
Xuốt ngày trung tiện lu bù,
Cơm thì phải nhão, Phở cho thật mềm.
Thích nghe tiếng hỏi, lời khen,
Lúc này thon thả, trẻ hơn dạo nào.
Thức ăn cứ lấy ào ào,
Ăn thì chẳng nổi, mà sao cứ thèm.
Ngủ trưa giấc cứ dài thêm,
Đứng, ngồi, « chuyện ấy » ngày thêm chậm rì.