Biển Vắng - Nhạc: Nguyễn Quyết Thắng - Trình Bày: Hoàng Hà

Biển vào Thu

Cô gặp anh trong một buổi văn nghệ được tổ chức tại Đại Học Văn Khoa. Anh không phải là sinh viên Văn khoa. Anh đến phụ trách phần trống cho ban nhạc theo lời mời của một người bạn. Năm đó cô chuẩn bị thi bằng Tú Tài đôi.

Cô và anh quen nhau được hai năm. Tuy nhiên không ai nói với nhau lời hứa hẹn. Cô e ngại, luôn giữ khoảng cách vì thầm biết , có rất nhiều cô gái thích anh. Riêng anh, dường như không vui khi gặp Quang ở nhà cô. Quang là bạn thân cùng trường với người anh thứ ba của cô. Quang thường xuyên đến thăm gia đình cô, trước khi cô quen biết anh, thân thuộc như người trong nhà. Cô xem Quang như người anh của mình, nên nói chuyyện có phần tự nhiên và vui vẻ hơn.

Một buổi tối, anh đến thăm cô. Quang đã có mặt đang chơi cờ tướng với người anh. Khi ra về anh nói “Tình yêu thì ích kỷ.”. Anh chia tay cô, hẹn gặp lại lần sau. Cô hoang mang không hiểu rỏ ý anh. Hai hôm sau, cô nhận được điện thoại của anh, bảo rằng

“ Anh đang ở Cần Thơ . Uyên có thể đến gặp Mẹ và gia đình anh được không? Mợ Lộc sẽ đến đón Uyên.”

Có gì lạ đâu. Anh vẫn hay có những chuyến đi về tỉnh giao thuốc Tây cho văn phòng bác sĩ như là một cách kiếm thêm tài chính cho việc học của anh. Còn mợ Lộc là ai? Cô chưa bao giờ gặp. Cô rất ngại và sợ gặp gia đình anh. Có lẽ nên chờ anh về SàiGòn hỏi cho rỏ. Cô từ chối. Và cũng là lần cuối cùng giữa anh và cô.

Mười ngày, mười tháng rồi mấy mươi năm qua đi. Cô đến Hoa Kỳ định cư ,sinh sống ở vùng biển . Cô thích buổi sớm mai của biển dưới không gian tươi mát như đứa trẻ thơ vừa tắm gội. Á nh sáng mặt trời từ từ ló dạng, hắt lên những tia nắng ấm ... tia hy vọng cho một ngày mới, bồi đắp thêm sức mạnh giúp cô tiếp tục những bước chân trên đường đời . Chiều tàn, lang thang trên bãi biển, cô nhớ về anh. Hình dáng chàng sinh viên Kiến Trúc gầy cao trong chiếc aó sơ mi màu trắng với xe gắn máy Yamaha xanh vẫn in đậm nét trong tâm khảm cô. Sóng mũi thẳng đứng với đôi gò má cao , cùng làn da ngâm đen làm gương mặt anh tuy mghiêm khắc, cứng rắn nhưng toát ra đầy vẻ nghị lực. Nụ cười mang lại nét hiền hòa hơn. Riêng đôi mắt nâu sâu thẳm như chất chứa bao điều muốn nói khi nhìn cô. Giọng nói đầy trầm ấm, khiến tim cô giao động lần đầu tiên anh ngỏ lời làm quen. Anh ra đi vào tháng sinh nhật cô. Sinh nhật anh vào Thu, nhìn lá rơi gởi niềm nhung nhớ đến anh...nhưng lá vàng ơi... lá biết sẽ bay về đâu...

Biển vào Thu hôm nay thật cô đơn,vắng lặng. Cô đơn như cuộc sống hiện tại của cô. Vương vấn thuở ban đầu...buồn bả, héo hắt tháng ngày chờ mong. Không thể dối lòng, cô biết tình cảm cô dành cho anh sâu đậm hơn cô tưởng. Gió thổi lạnh buốt đôi bờ vai. Mái tóc hai màu lòa xòa bay theo gió. Cô cài kín áo khoác lại. Dáng dấp mệt mỏi, cô khụyu gối xuống, hai tay buông thỏng chạm vào cát, dõi mắt xa tít tận chân trời. Chỉ có biển, biển đưa anh đi... biển biết anh về đâu....Bổng cô hét lên thật to “Anh ở đâu”...

Vang vọng lại là âm thanh rì rào, réo rắt của những cơn sóng....vô tình...lạnh đạm...

Cô gục đầu xuống, thầm ước nguyện một lần gặp lại anh. Dù có đối diện với nghịch cảnh trong cuộc sống. Dù thời gian in hằn lên đôi gương mặt...vẫn mong được nghe anh nói và để nói với anh những điều thiêng liêng nhất...đó là tình yêu... tình yêu dành cho anh....

Những giọt nước mắt lăn dài trên má , rơi xuống cát theo sóng biển cuốn trôi xa...

 

TN -Thu 2011