Làm sao để quên em. Đôi mắt màu nâu hạt dẻ cùng với mái tóc tơ mềm mại buông nhẹ xuống đôi bờ vai vẫn in rõ nét trong ký ức tôi tưởng chừng như mới gặp hôm qua.

Tôi đứng tựa cửa, nhìn em đi ngang qua lớp học của tôi mỗi ngày. Một buổi sang, em tung tăng vui cười với các bạn cùng lớp, tay cầm chiếc lồng đèn xếp bé nhỏ xinh xinh. Nụ cười vô tư hồn nhiên của em đã làm rạng rỡ thêm gương mặt ngây thơ duyên dáng. Cái ngây thơ duyên dáng như một nàng tiên cầm chiếc đũa thần giáng xuống tim tôi.

Tôi xếp, đã xếp rất nhiều chiếc đèn lồng bé nhỏ ấy. Tủ sách, trên mặt bàn, ngăn kéo của bàn, phòng ngủ của tôi đầy ngập những lồng đèn xếp với hai màu xanh, hồng. Lồng đèn xếp đã thành linh hồn của tôi.

Tôi không nhớ rõ câu chuyện dân gian về chú Cuội. Tại sao chú Cuội lại ôm gốc cây đa. Nhưng tôi đã nhìn thấy chính tôi như hình ảnh chú Cuội ngồi dưới gốc cây đa. Tôi một mình ngồi đây, dưới ánh trăng rằm tháng Tám, tôi chờ em…. Tôi nhớ em…

Đèn xếp xinh xinh
Xếp tặng người em
Bé nhỏ trường tôi
Mỗi khi trăng tròn
Tháng Tám Trung Thu

Em có biết chăng
Màu xanh đèn xếp
Tình tôi hy vọng
Màu hồng nồng ấm
Xếp cả hồn tôi

Gởi đến cho em
Muôn trùng nỗi nhớ
Thầm lặng cùng tôi
Đi suốt cuộc đời
Em hỡi em ơi

Trăng rằm đêm nay
Đối diện cùng tôi
Như qua bao lần
Trung Thu lại đến

Màu hồng đèn xếp
Vẫn dành cho em
Màu xanh ngày xưa
Mờ dưới ánh trăng.

 

Thùy Nhiên – Trung Thu /08