Cha ra đi mùa đông tuyết trắng
Trắng con đường, mầu tang trắng hồn con
Mẹ khóc Cha, lệ làm mờ mắt
Vẫn không vơi được nỗi thương tâm
Trên má con những giòng lệ âm thầm Những giọt lệ thấm đầu môi mặn
Con vẫn biết lá vàng rồi sẽ rụng
Nhưng con mong cây giữ lá thật lâu
Đừng có ngọn gió nào làm lay dộng
Để lá đừng lìa khỏi cành cây
Cha của con thân gầy sức yếu
Chống làm sao gío bấc phũ phàng ?
Hôm nay đây chiếc lá vàng đã rụng
Trong hồn con vỡ vụn một khung trời