Đây Tự Đức trường xưa lần mở,
Gần 40 năm lật giở từng trang.
Trường Lê Văn Duyệt đầu đàn,
Sáu chín Trung học rõ ràng chẳng sai.
Năm bảy hai đổi ngay Tự Đức,
Mở cổng sau chính thật tên đường.
Một Vua Nguyễn tiếng muông phương,
Văn tài lỗi lạc hùng cường sử ghi.
Ba mươi sáu năm trị vì,
Độc lập Tự chủ sánh gì vua Nghiêu.
Thêm chử đầu trường kêu Đô Thị,
Nhóm Đô Tân xấp xỉ ngang nhau.
Thời gian thấm thoát qua mau,
Thầy trò bằng hữu biết bao thâm tình.
Thời học sinh quần xanh áo trắng,
Đồng phục xưa gọi nhắn bao điều,
Kính Thầy mến bạn qúy yêu,
Đốc tâm đốc sức nghỉ nhiều tương lai.
Nhiều Thầy Cô dạy hay tâm đức,
Rất nhiều Thầy kiến thức vô biên...
Mang tâm sức sư phạm chuyên,
Tương lai trò nhỏ mới yên lòng Thầy.
Học trò ngã vực ngay đứng dậy,
Công ơn người biết mấy tầm cao,
Cựu học sinh rất tự hào,
Đô Thị Tự Đức dạt dào tình thương.
Kỷ niệm xưa tâm thường vương vấn,
Thổn thức này xen lẫn niềm vui,
Cú phone, giọng nói, tiếng cười,
Bâng khuâng trong dạ tưởng ngờ đâu đây.
Năm 75 xẫy ngay biến cố,
Thầy trò ta đột ngột chia tay,
Trong nước ngoài nước phân hai,
Dù xa cách mặt không phai tấc lòng.
Lên trang web đỡ mong đỡ nhớ,
Bốn chử vàng "tương trợ" "tương thân" .
Không chê bai mục đích rành,
Khó khăn chia sẻ được gần nhau hơn.