NGOẠI VÀ MẸ BAO LA NHƯ BIỂN RỘNG

Thành kính dâng lên Ngoại & Mẹ
đã nuôi dạy tôi nên người
VĨNH XUYÊN-TRẦN VĂN SÙNG
(06-5-2008)

Thuở nhỏ bên mẹ về quê viếng ngoại
Từ đường làng đất đỏ dẫn vào đây
Sướng vui sao gặp ngoại tại nơi nầy
Ôm chặt ngoại, lệ trào trong khóe mắt

Rồi bao năm trưởng thành, nơi đất khách
Nhớ ngoại nhiều chưa có dịp về thăm
Chuyến về nầy theo mẹ con nhủ thầm
Nhưng tim quặn thắt, không sao nói được

Ngoại tôi vừa người dáng đi chậm bước
Tánh nhân từ hòa nhã sống giản đơn
Với mọi người chân thật chẳng lời hơn
Trong cuộc sống dưỡng nuôi lòng nhân ái

Noi gương ngoại đạo lý là lẽ phải
Cha mất rồi mẹ tần tảo sớm trưa
Bà con đều tấm tắc ngợi khen ưa
Vẹn đạo thờ chồng, con thơ đùm bọc

Mẹ đảm đang ngày đêm luôn chăm sóc
Nghèo thế nào cái chữ vẫn để trên
Vì đàn con, chí hướng mẹ vững bền
Ơn của mẹ, chúng con đều được học

Đất Sài Gòn , dẫu bôn ba khó nhọc
Tân Định quê , khẳng định con nên người
Giỗ mẹ hiền ! Thương nhớ lắm mẹ ơi!
Ngoại và mẹ bao la như biển rộng