Mùa Thu năm 1972, tôi và người bạn thân nhất của thời Trung Học Đệ Nhất Cấp (lớp 6-9), tham gia theo trường đến Lai Khê trong buổi sinh hoạt xã hội.
Thu năm đó thật là dễ thương. Tôi với H.Lan thích thú nhìn những chiếc lá vàng rơi theo gió trong Rừng Thu Lai Khê. Chúng tôi vui cười với nhau thật hồn nhiên. Tiếng cười dòn dã như tiếng kêu của những lá vàng khô vang lên khi bước chân của chúng tôi đi qua.
Bao lần lá đổi màu. Tiếng cười hồn nhiên ấy xa dần giống như lần tôi bước lên xe trở về SàiGòn, tạm biệt Lai Khê.
Gió Thu hôm nay, đưa tôi về lại khu rừng năm xưa. Tôi thấy mình bơ vơ giữa những hàng cây lá héo khô. Gió không ngừng thổi, lá tiếp tục rơi bay theo gió, bay mãi… bay mãi…bao quanh tôi…một sự mất mát đang rời xa tôi. Tiếng gió rít lên như tiếng tôi đang gào thét giữa rừng Thu…Tuổi thơ của tôi ơi, tình bạn của tôi ơi….em có trở về …ta vẫn chờ em…
Có một chiều,
như chiều nay chẳng hạn
Gió Thu bay,
bay màu lá Lai Khê
Ta nhớ em,
diụ dàng tà aó trắng
Tay ôm sách,
gói trọn thủa hồn nhiên
Lá thay màu,
như tuổi xanh phai nhạt
Lá rơi rơi,
như giờ khắc bay đi
Ta bơ vơ ,
trong cơn xoáy gió Thu
Cuốn hút ta,
vào giữa lá phôi pha
Em có về ,
rừng lá Lai Khê ấy
Ta vẫn chờ ,
mỗi mùa Thu tao ngộ